những đường mưa bụi những hiên thềm
Nhớ tôi mới lớn hít hà hương tóc em thả hờ
dọc bến sông mù sương
Nhớ bóng em một chiều cuối năm rất cũ
Nhớ đêm hồn tôi thơm nức hương trầm
Ngày phố ngày em bỏ đi làm quá khứ
Mùi trăng non lành lạnh đường khuya
Tôi ngồi ở thượng nguồn thả về chiếc lá
Phố với sông đối mặt trầm tư
Tuổi tôi đã nghìn năm em ơi da trời cỏ mọc
Ai níu giùm tôi thơm thảo mùa xưa
Để lại về đi những đường rất ngắn
Rồi ra ngày sau thương nhớ không cùng
Áo vàng ai phả vào đời tôi gió nắng
Em có là bông cỏ lông chông
Quay tròn mái phố về phương biển
Để từng giọt mặt trời làm muối mặn xát lòng
Để lại về đi xuống phố đến trường
Tôi dặn tôi ơi mưa giông áo rách
Có một vừng trăng dưới vũng nước phèn
Chợt mọc bên đường bông hoa súng trắng
Tôi lại về đây bên mẹ của tôi
Căn nhà giữa hai nhánh sông ngọn đèn không khép
Mẹ hát ca dao mười hai bến nước
“làm nhà ở cạnh bờ sông
đêm nghe con cá quẫy
ngày trông con chim gù…”
Ngó lên hòn núi mồ côi
Tôi trở về đây em ơi đứng bên rào bông bụt
Chiếc lồng đèn trò đám cưới trẻ con
Khói phân bò đốt lên cay mắt
Ai đó gọi tên tôi nhập nhoạng cuối đồng
Tôi trở về gặp những mảng tường câm
Có hạt bụi hoàng kim trong trí
Có con chim yến ngậm máu mình bay về đậu những Cù Lao
Giọt nước mắt ngày đi giấu dưới đáy sông Hoài
Em cố tin có một ngày hóa ngọc
Tôi chạy vội về tìm ấu thơ hút bóng
Thở hào hển theo nhịp điệu những mái nhà.
Tác giả bài viết: Phùng Tấn Đông
Nguồn tin: cadn.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn